CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hải Dương


 phan 4

 Cô lẩm nhẩm cầu khấn, mở mắt ra, thấy bé trai đang nhìn cô, lại nhìn tiên sinh đầu trọc, cũng đưa tay học anh ta phủi phủi, hành lễ vái lạy.

A a a, động tác của cậu bé rất đáng yêu đó!

Hoa Đào nhìn thấy, miệng khẽ mỉm cười, không nhịn được lấy cùi chỏ chọc chọc tiên sinh đầu trọc, muốn anh ta nhìn đứa bé.

Ai ngờ anh ta không nhìn đứa bé, vẻ mặt quái dị nhìn cô.

Cô hoảng hốt đỏ mặt, mở miệng hỏi: “Anh nhìn cái gì?”

Anh ta không trả lời, chỉ là vẫn ngồi đó nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô có cảm giác trên đầu mình mọc thêm một cái sừng, hay y phục không chỉnh tề, nhưng sau đó anh ta đột nhiên đứng dậy, cầm xẻng đi vào trong nhà.

Bé trai thấy vậy, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại nhìn đầu trọc, không suy nghĩ nhiều, rất nhanh chạy đuổi theo, chớp mắt một lớn một bé biến mất vào trong nhà hàng.

“Làm cái gì?”

Nhìn cũng không nhìn một cái đã biến mất sau cửa, cô tự dưng bực bội, tức đến mức dậm chân một cái, quay đầu đi về phía cửa tiệm của mình.

Đúng là người không có lễ phép.

Hừ, hôm đó cô lại có cảm giác như thế, đúng là ảo giác, ảo giác mà —

Đầu trọc đáng ghét! Không có giáo dục, đáng ghét!

Tức thì tức nhưng thời gian vẫn trôi qua.

Cô trở lại tiệm, bận rộn, cũng không có thời gian suy nghĩ tới người đáng ghét ở nhà bên.

Sau bữa tối, tiểu Quyên loay hoay mệt mỏi, thật vất vả mới qua thời gian dùng cơm tối, khách cũng rời đi.

Mười giờ tiểu Quyên cũng rửa dọn bát đũa ly tách, lau chùi bàn ăn, trong phòng cũng chỉ còn có một vị khách.

Thấy thời gian cũng không còn sớm, thấy tiểu Quyên mệt mỏi mí mắt sụp xuống, cô cho cô bé về nghỉ ngơi sớm.

“Nhưng chưa tới mười một giờ!” tiểu Quyên nói.

“Không sao, hôm nay cũng không có nhiều khách, em về nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa chị sẽ đóng cửa.” Cô khẽ mỉm cười, muốn cô bé an tâm, “Yên tâ, chị sẽ không trừ tiền lương, nhìn xem em đứng cũng không vững, mau trở về nghỉ.”

“Có được không?” tiểu Quyên vẫn có chút lo lắng.

“Đi đi đi” Cô cởi tạp dề của tiểu Quyên xuống, sau đó đẩy nhẹ người cô bé, cười cười ý bảo cô bé đi về. “Ngày mai đừng tới muộn là được, trên đường về nhà lái xe cẩn thận một chút, biết không?”

“Vâng, cám ơn chị Hoa Đào.” Thấy cô nói vậy, tiểu Quyên gương mặt tươi cười, chào cô sau đó vui vẻ cầm túi xách đi về.

Nhìn cô bé ngồi trên xe, trước khi đi vẫn còn quay lại vẫy tay chào mình, cô không khỏi mỉm cười.

Cô cũng có mắt nhìn người đó nha, tìm hai sinh viên làm thêm, ai cũng ngoan lại còn nhanh nhẹn.

A Linh làm thêm buổi sáng cũng rất thông minh, tiểu Quyên làm việc ca tối mặc dù ít khi nói chuyện nhưng làm việc rất nghiêm túc, dáng dấp lại dịu dàng ngoan hiền.

Mấy ngày nay, có mấy cậu thanh niên đặc biệt vì tiểu Quyên mà đến, chỉ là cô thấy tiểu Quyên về phương diện tình cảm có vẻ hơi chậm, trừ phi có người trực tiếp bày tỏ trước mặt với cô bé, nếu không chắc qua nhiều năm cô bé cũng không biết được người ta thích mình.

Hoa Đào mỉm cười, dọn dẹp quầy và phòng bếp, nửa giờ trôi qua, khách ngồi bàn cuối cùng cũng đứng dậy thanh toán, sau đó không có khác tới nữa, cô cũng tắt đèn, chuẩn bị đóng cửa.

Dọn dẹp bàn rồi đem rác gom lại, vứt vào thùng rác trước cửa hàng, ngày mai chờ xe rác tới đổ.

Không ngờ cô vừa mới vứt rác xuống, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông thấp lùn nhảy qua hàng rào trắng, đẩy cô xuống đất.

Chương 7


Đối phương đến quá đột ngột, cô hoàn toàn không có phòng bị, trực tiếp bị xô ngã, gáy đập xuống sân cỏ, khiến cô cả đầu choáng váng.

Cô vẫn còn choáng váng, lại phát hiện gã đàn ông kia đè trên người cô, đưa tay bịt miệng cô lại, một tay kia nắm lấy ngực cô xoa, nắn.

Cô phản ứng đầu tiên là mùi hôi thối, phản ứng thứ hai là đau đớn! Phản ứng thứ ba mới là hoảng sợ!

Phát hiện đối phương muốn cường bạo mình, cô tay phải nắm chặt, một quyền đấm vào mặt hắn ta.

Không ngờ cô dám phản khác, hắn ta bị cô đánh, người hơi ngả ra phía sau một chút, thấy tay của hắn rời khỏi miệng mình, cô lập tức giằng co hét lớn.

“Cứu mạng! Có —”

Nhưng một quyền của cô mặc dù mạnh, nhưng không đủ dùng, hắn ta vẫn như cũ ngồi trên người cô, cô dùng hết sức lực nhưng vẫn không trốn thoát, hơn nữa sau khi bị cô đánh hắn ta càng thêm hung ác, bắt lấy tay cô, sau đó tát cô một cái, đánh cho cô vừa rồi vẫn còn choáng váng, càng thêm xây xẩm mặt mày cắt đứt tiếng kêu cứu của cô.

“Câm miệng! Câm miệng!” Hắn ta lại một lần nữa bịt miệng cô, cúi đầu, hơi thở tràn đầy mùi rượu, mở miệng uy hiếp cô: “Tao chỉ muốn thoải mái một chút! Mày dám kêu loạn nữa, tao sẽ giết chết mày!”

Trời ạ, cô chưa bao giờ sợ hãi như vậy!

Mặc dù cách hàng rào màu trắng là đường lớn, nhưng đêm khuya yên tĩnh, thỉnh thoảng có xe tải đi lại, cũng không có người chú ý đến nơi này, Tử Toàn chủ nhà hàng phía bên phải đang ở Đài Bắc, nghỉ phép mới trở về, bình thường căn bản không có người, còn nhà hàng bên trái là của đầu trọc, nhưng tiệm của anh ta vốn dĩ không có khách, cho dù có người, hai nhà cũng bị tường rào ngăn trở, cô lại bị đè ở góc khuất, trừ phi anh ta ở trên lầu nhìn sang bên này, nếu không căn bản sẽ không thấy được, hơn nữa cũng không chắc anh ta có ở nhà.

Cô phải dựa vào chính mình!

Cô trừng mắt nhưng trong bóng đêm không thể nhìn rõ mặt tên khốn kiếp này, chỉ cảm giác muốn nôn.

Hà Đào Hoa, bình tĩnh một chút, đừng phản kháng hắn, chờ hắn tỉnh táo lại tiếp tục công kích hắn!

Cô sợ hãi, thở hổn hển, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, không giãy dụa nữa.

“Đúng rồi, hắc hắc, chính là như vậy, yên tĩnh một chút, lão tử chỉ muốn thoải mái một chút, thoải mái xong sẽ để ngươi đi!” Gã đàn ông đưa tay cởi quần của mình, lúc đứng dậy đang chuẩn vén váy của cô —

Lúc này, cô nâng đầu gối, dùng hết sức lực húc lên trên một cái.

Hắn ta kêu thảm một tiếng, ôm hạ thân ngã xuống bên cạnh, cô vôi vàng bò dậy muốn chạy đi, lại bị hắn ta bắt được bắp chân!

“Mẹ kiếp, gái điếm thối tha! Mày muốn ăn đòn!” Hắn ta một tay che hạ thân của mình, một tay kia kéo mạnh lôi cô trở về.

“Buông tôi ra! Đồ khốn kiếp! Buông tay” cô sợ hãi co chân còn lại đạp vào mặt hắn thật mạnh.

Gã đàn ông kia mặc dù bị cô đạp mấy lần vẫn nắm chặt bắp chân của cô, cô cũng không có cách nào đứng lên, bị hắn ta lôi ngược trở về, mắt thấy hắn ta vung tay, một quyền kia sắp rơi vào mặt mình, cô cực kì hoảng sợ, vội vàng giơ tay lên bảo vệ đầu, nhắm mắt đón nhận một quyền kia rơi xuống.

Không ngờ, cú đấm kia chậm chạp không có rơi xuống người cô, một giây tiếp theo, hai chân vốn là bị hắn đè lên đột nhiên được buông lỏng, cô sững sở , mở hai mắt, không quên nhân cơ hội bò về phía sau.

Lúc cô mở mắt đồng thời nghe được phía trước truyền lên mấy tiếng va chạm, sau khi nhìn rõ ràng, tiếng kêu gào cũng truyền đến, khi đó cô đã bò sát tới rìa tường, chỉ thấy tên khốn kiếp vừa nãy cường bạo cô bị một người đàn ông cao lớn đánh.

Là đầu trọc nhà bên!

Anh ta một quyền lại một quyền, mỗi một quyền cũng rát chính xác đánh vào người đối phương, đánh cho tên kia máu chảy đầy mặt.

Anh lại giơ tay ra một quyền, trong nháy mắt, bụi đất tung bay, máu tươi văng khắp nơi.

Cô chưa bao giờ chứng kiến cảnh bạo lực như vậy, bị dọa sợ đến nỗi không dám nhúc nhích.

Tên khốn kia bị đánh nhưng miệng vẫn nói ra những lời thô tục, mắng cô ngực lớn hạ tiện, ăn mặc ít vải căn bản là muốn dụ dỗ người khác! @#%@, nhưng hắn ta chửi một câu, là bị đấm một cái, cứ thế cuối cùng hắn đổi giọng cầu xin, nhưng đầu trọc vẫn đánh đến khi hắn ta hộc máu nằm bẹp trên mặt đất, vẫn không tính dừng tay.

Cô nhìn đến kinh hồn bạt vía, biết đánh tiếp sẽ xảy ra án mạng, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, cô cố gắng đứng lên, chạy tới ôm tay phải của anh.

“Đủ rồi! Dừng tay!” Cô kinh hoàng ngẩng đầu ngăn anh lại.

Anh thiếu chút nữa không thể ngừng lại được, thậm chí đem cả người cô kéo ra phía trước một đoạn ngắn mới dừng tay.

Anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt không biểu cảm, chỉ có một đôi mắt đen dọa người.

Cô ôm chặt lấy cánh tay tráng kiện của anh, không tự chủ được nín thở, trong nháy mắt đổ mồ hôi hột, lại cố gắng lấy hết dũng khí run giọng mở miệng, “Đánh tiếp…. sẽ chết người…!”

Anh vẫn không nhúc nhích nhìn cô chăm chú, bắp thịt vẫn căng cứng.

Cô kinh hãi ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng trấn an: “Chúng ta… báo cảnh sát là được… hắn ta không chạy thoát được đâu…”

Anh nghe, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Cô cực kì khẩn trương, không dám lộn xộn, tay vẫn bám chặt cánh tay anh, nhịp tim đập mãnh liệt trong lồng ngực, lúc cô đang định khuyên anh tiếp thì thấy anh buông lỏng cơ bắp, sau đó hạ tay xuống.

Cô thở phào nhẹ nhõm, xác định anh sẽ không đánh tên kia nữa, mới bỏ tay anh ra, cố gắng nở nụ cười nói: “Ách, anh nhìn hắn, tôi đi báo cảnh sát.”

Anh không nói gì, chỉ hơi gật đầu một cái.

Tiếp theo đó, cô cũng không biết mình làm sao chịu đựng được, thật ra chính bản thân cô cũng không rõ ràng, cô chỉ biết đã báo cảnh sát, sau khi cảnh sát đến, đưa tên cường bạo này tới bệnh viện, sau đó đưa hai người bọn họ tới đồn cảnh sát cho lời khai.

Mặc dù tên kia bị đánh gần chết, nhưng bởi vì tình trạng của cô hết sức nhếch nhác, trên mặt trên người vết tích bị đánh rõ ràng, quần áo, váy bị xé rách, mà tên kia độ cồn rất cao, lại có tiền án cưỡng bức, vừa mới thả ra mấy ngày, không ngờ đã nhanh chóng phạm tội, cho nên cảnh sát chỉ hỏi qua loa mấy câu, hoàn thành thủ tục, để bọn họ trở về.

Đợi hai người trở về cửa hàng, cũng đã hơn một giờ đêm.

Anh dừng xe, đưa cô xuống xe, cô quay người muốn nói cám ơn với anh, nhưng nháy mắt, không hiểu vì sao, mới vừa mở miệng, lời nói còn chưa ra khỏi, nước mắt đã tràn mi.

Chính cô cũng sợ hết hồn, vội lau nước mắt, nói: “Xin lỗi… Thật xin lỗi…. Tôi… không biết…. chuyện gì xảy ra….”

Ai ngờ không nói lời nào thì thôi, vừa nói nước mắt càng rơi nhiều hơn, không thể dừng lại, mắt thấy mình sẽ nhanh chóng khóc to hơn, cô vội vã quay người muốn chạy về cửa hàng, nhưng lại bị anh kéo vào trong ngực.

“Buông tôi ra—" cô mở miệng kháng nghị, lại phát hiện anh chỉ nhẹ nhàng ôm cô, anh vuốt nhẹ tóc cô, giữ cô ở trong ngực, chỉ nói hai chữ.

“Khóc đi.”

Cô nghe thấy vậy, cổ họng như bị nghẹn lại, sau đó nháy mắt, cô chỉ có thể nắm chặt áo sơ mi của anh, ở trong lòng anh khóc to, mặc cho nước mắt rơi xuống.

Cô thật sự sợ hãi, thực sự rất sợ, cô chưa từng bao giờ bị sợ hãi như vậy, sợ đến nỗi bây giờ toàn thân vẫn không ngừng run rẩy.

Dù từ nhỏ cô đã một mình, mặc dù lớn từng này cô cũng đã chịu biết bao khổ cực, nhưng cô vẫn cho thế giới này là an toàn, ít nhất cô chỉ cần cận thận một chút, như vậy sẽ an toàn.

Cô biết, trên thế giới có người xấu, có tội phạm cường bạo, nhưng những thứ đó chỉ gặp trong tin tức, trong chuyện xưa, cô cũng gặp một vài tên háo sắc, nhưng chỉ là miệng nói thô tục, nhiều lắm là động tay động chân, chưa bao giờ gặp qua tội phạm cường bạo, cô chưa bao giờ chân chính gặp phải người xấu, chưa bao giờ nghĩ những người đó sẽ vô duyên vô cớ động thủ đánh người, thậm chí tổn thương người khác— tổn thương cô!

Cô khóc không ngừng, như muốn dùng tiếng khóc trút bỏ toàn bộ sợ hãi ra ngoài, nhưng sau khi khóc tinh thần cũng tỉnh táo lại, hai chân cũng mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngồi trên đất, cũng may một giây tiếp theo cả người bị anh bế lên.

Trong mắt cô đầy lệ, rúc vào ngực anh nức nở, mặc anh ôm cô vào cửa tiệm, lên cầu thang, vào phòng cô.

Cô không biết tại sao lại tin tưởng anh, có lẽ vì anh cứu cô, hoặc có lẽ là nếu như anh có ý xấu với cô, thì cô cũng không cách nào phản kháng, hơn nữa đã khóc đến toàn thân không còn sức lực, cho nên cũng chẳng còn tâm trí mà quan tâm tới những việc khác.

Anh đặt cô trên giường, đến phòng tắm lấy khăn mặt cho cô.

Hai vành mắt Đào Hoa hồng hồng, ngồi trên giường nức nở, cầm khăn mặt trên tay anh lau nước mắt, thật lâu sau mới trở lại bình thường.

Không thấy anh ở đó, lúc xuất hiện thì tay cầm một ly trà nóng.

“Uống đi.” Anh nói.

Cô uống, một chút ý niệm phản kháng cũng không có.

“Đi tắm.” Anh nói.

Cô đi, nhưng tới cửa phòng tắm, lại lo lắng quay đầu lại nhìn anh.

“Tôi sẽ ở đây.” Anh nói.

Có được sự cam đoan của anh, cô run rẩy đi vào phòng tắm, tay run run cởi quần áo bị xé rách, đến vòi hoa sen, cô tắm rửa kì cọ toàn thân không biết bao nhiêu lần, tắm đến mức da bị chà xát đỏ ửng lên, nhưng vẫn không ngừng lại, vòi sen vẫn không ngừng xả nước, cô không nhịn được, đứng trong bồn tắm khóc, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

“Ra ngoài.” Anh đứng bên ngoài cửa phòng tắm nói.

Nước nóng cọ rửa toàn thân, cô ôm đầu gối khóc nghẹn ngào, không muốn đứng dậy.

“Ra ngoài.” Anh vẫn nhàn nhạt mở miệng.

Trong nháy mắt, cô thật sự muốn cầm thứ gì đó ném vào cửa, muốn đuổi anh cút ra ngoài, muốn mặc kệ anh thích gọi thì gọi, để cho cô một mình yên lặng ở đây.

Nhưng một giây sau, cô nhìn đầu ngón chân đỏ ửng, ép buộc mình tắt nước, lau khô tóc và thân thể, mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình và quần sóc đi ra ngoài.

“Tới đây ngồi xuống.” Anh đứng bên giường, nhìn cô.

Hoa Đào hít hít lỗ mũi đi tới, ngoan ngoãn nghe chỉ thị của anh ngồi trên giường.

Anh không biết làm sao tìm được tủ thuốc, cầm rượu cồn giúp cô khử trùng ở trên mặt và tay chân, khi rượu cồn chạm vào khóe mắt của cô, thì cô bị xót, đau rụt người lại.

Anh ngừng lại một chút, mới tiếp tục giúp cô khử trùng, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận, sau khi khử trùng anh lại so sánh vết thương nặng nhẹ sau đó thoa thuốc, động tác của anh hoàn toàn không vượt quá giới hạn.

Nhìn anh giúp cô dán băng lên đầu gối bị thương, cổ họng cô nghẹn lại, bàn tay nắm chặt mép giường.

Hải Dương thấy vết thương của cô đã xử lí tốt, ngẩng đầu lại phát hiện đầu cô cúi xuống, mái tóc ngắn đen nhánh, lông mi cong veo, hàm răng đang cắn chặt môi.

Bàn tay cô run rẩy nắm chặt mép giường, anh nhìn một cái cũng biết cô vừa khóc.

Cánh tay trắng nõn và hai chân đã xuất hiện máu bầm, má trái cũng bị đánh sưng lên.

Nhìn cô gái trước mắt nhỏ nhắn yếu ớt, vết thương chồng chất, nhìn cô cắn môi liều mạng nhẫn nhịn, nhìn cô vốn xinh đẹp, nhưng lúc này má trái bị sưng bầm tím đỏ, trong nháy mắt, cảm giác bạo lực vốn bị áp chế lại kích động nổi lên.

Anh nên làm thịt cái đồ tạp chủng đó mới đúng!

Sợ dọa đến cô, anh nắm chặt quả đấm, thật vất vả mới đè nén được tức giận đang dâng trào mạnh mẽ trong lồng ngực xuống. Anh xoay người cầm cục đá bọc trong khăn mặt, ngồi xuống, cẩn thẩn từng li từng tí chạm vào má trái bị sưng của cô.

Cảm giác lạnh lẽo làm cô hơi sợ một chút, giương mắt nhìn anh đồng thời một giọt nước mắt cũng rơi xuống.

“Xoa.” Nhìn cô hai mắt ướt đẫm, đôi mắt to tràn ngập lo lắng, trong ngực anh bỗng nhiên căng thẳng, mở miệng nói thêm một câu: “Ngày mai sẽ khá hơn một chút.”

Cô đưa tay cầm khăn mặt, lại đụng vào mu bàn tay anh, không tự chủ được rụt lại.

Hai mắt anh tối sầm lại, nhưng chỉ là đưa cục đá bọc bằng khăn lông đưa cho cô.

Cô cầm lấy áp vào má trái, muốn mỉm cười, nhưng một giọt nước mắt nữa lại rơi xuống!

Không nhịn được cảm giác khó chịu khi nhìn thấy cô rơi nước mắt, anh đứng dậy, dọn dẹp mọi thứ, xoay người rời đi.

Thấy anh phải đi, cô bỗng luống cuống, vội vàng đứng lên, bước chân lảo đảo đuổi theo, “Cái đó…..”

Anh nghe thấy tiếng dừng lại ở đầu bậc thang, quay đầu nhìn cô.

“Tôi…” Hoa Đào luống cuống nhìn anh, không biết phải nói gì, cô cũng không muốn ở một mình, nhưng bây giờ đã muộn, anh ta và cô không quen không biết, chẳng qua là hàng xóm của nhau, người ta cũng cần phải ngủ, người đàn ông này cứu cô, cùng cô tới đồn cảnh sát, giúp cô bôi thuốc, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, không có khả năng muốn anh ta ở bên cạnh cô cả đêm.

Nhưng cô…. Cô thật sự rất sợ…..

Hình như…. Hình như chỉ vừa nhắm mắt, trước mắt sẽ lại xuất hiện cảnh tượng người đàn ông khốn kiếp kia ở trong bóng tối, đè trên người cô, giơ tay đánh cô….

Thấy cô gương mặt trắng bệch, đôi môi khẽ run, hai mắt đen nhánh nhìn anh như muốn cầu cứu, Hải Dương nắm chặt tay vịn cầu thang, biết rõ không nên xen vào quá nhiều, nhưng cô nhìn anh như vậy, khiến anh thật sự không cách nào bỏ qua.

“Bia.” Anh nói.

“Hả…. Bia?” Cô sửng sốt hỏi.

Anh thừa dịp trước khi bản thân hối hận, nhìn cô mở miệng đề nghị, “Cô chưa thử uống bia ở tiệm của tôi, có muốn tới uống thử một chút?”

Cô mở lớn hai mắt, ngẩn người.

Thấy cô không có phản ứng, lồng ngực có một chút khó chịu, đang định rời đi, lại thấy cô chạy nhanh đến.

“Tôi muốn!”

Chương 8


Cô tửu lượng rất kém.

Không bao lâu sau, anh lập tức phát hiện chuyện này, hơn nữa lời của cô…, thật sự không bình thường.

Uống mấy cốc bia, cô đã hoàn toàn thả lỏng, nói chính xác hơn là quá mức buông lỏng.

Đêm khuya yên tĩnh, ánh sao đầy trời.

Ngồi ở trên hành lang trước quán, cô cầm một cốc bia, uống một ngụm, nhìn anh hỏi.

“Tôi rất xấu xí phải không?”

Anh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

“Tôi nói là bây giờ, không phải lúc bình thường.” Cô cầm cốc bia lên ngồi cạnh anh, chất vấn: “Tôi bây giờ nhìn rất giống đầu heo phải không? Có đúng hay không?”

Anh không biết trả lời như thế nào, lại thấy cô khổ sở, hai mắt lại đầy nước mắt.

“Đáng ghét!” Cô mắng một tiếng, tức giận uống một ngụm bia thật lớn, sau đó đặt mạnh cái cốc xuống sàn nhà, bắn ra chất lỏng màu vàng óng ánh.

Cô say lảo đảo đứng lên, vừa đi vào trong, vừa nói: “Cho tôi mấy cục đá lạnh!”

“Tên đáng chết… ghê tởm, khốn kiếp…. vô sỉ, bẩn thỉu, hạ lưu, hèn hạ…..”

Anh nghe cô ở trong tiệm lẩm bẩm mắng, vừa lúi húi tìm, lúc sau đã thấy cô cầm khăn mặt bọc đá lạnh chườm lên chỗ bị sưng trên mặt trái, đặt mông ngồi cạnh anh, tay cầm cốc bia lên uống một ngụm, sau đó quay đầu nhìn anh chằm chằm hỏi.

“Chườm đá như vậy, ngày mai sẽ tốt hơn một chút sao?”

Nhìn hai mắt cô phẫn uất rưng rưng, anh lên tiếng trấn anh: “Ừ!”

“Thật là đau.” Cô nhìn anh oán trách.

“Ừ.” Anh lại lên tiếng trả lời.

“Đáng ghét!” Cô mắng, sau đó lại uống một ngụm bia.

“Ừ.”

“Vóc người đẹp cũng không phải lỗi của tôi!” Cô tức giận sau đó lại uống thêm ngụm bia, “Anh nghe tên khốn kiếp kia nói chưa? Dám nói tôi ngực lớn hạ tiện, nói tôi ăn mặc ít như vậy, căn bản là thiếu —— thiếu——”

Cô không nói ra chữ kia, chỉ cảm thấy trong ngực càng buồn bực khó chịu, tức giận mắng, “Ai quy định ngực lớn thì nhất định hạ tiện? Hơn nữa tôi đâu có mặc ít? Tôi cũng không phải là mặc bikini chạy ở trên đường! Tôi cũng chỉ có bộ ngực hơi lớn một chút, nhưng mà, thế thì làm sao—— tôi cũng không muốn làm cô gái có bộ ngực lớn a!”

Cô một câu cuối cùng gần như là hét ra, khiến anh suýt chút nữa bị sặc.

Cô uống nốt cốc bia, sau đó đặt cốc bia đã hết xuống sàn, căm tức đưa bàn tay nhỏ bé tóm lấy cổ áo anh, tức giận chất vấn: “Anh nói, ngực lớn là lỗi của tôi sao? Tôi lại không thể khống chế nó lớn bao nhiêu, các anh, những tên đàn ông này cho rằng tôi có thể nói lớn là lớn, nói nhỏ thì nhỏ sao?”

Cô vừa kích động vừa tức giận, gần như cả người bò lên trên người anh, ngay cả khăn mặt bọc khối băng đang chườm trên má cũng vứt đâu mất, chỉ là dùng hai cánh tay níu cổ áo anh thật chặt, tràn đầy tức giận nói: “Tôi cái gì cũng không làm! Rõ ràng những người đàn ông các anh có vấn đề, tại sao người xui xẻo lại là tôi? Tại sao tôi từ nhỏ bị mọi người cười nhạo? Hơi một tí là bị người ta động tay động chân! Bây giờ, còn gặp phải chuyện như vậy —”

Chưa bao giờ nghĩ có người tửu lượng lại có thể kém như thế.

Đồ Hải Dương nhìn cô gái căn bản đã giạng chân ngồi trên đùi anh, chỉ cảm thấy đau cả đầu.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, hai mắt tỏa sáng, anh thật sự hoài nghi cô biết mình đang làm gì.

Sớm biết, sẽ không cho cô uống bia.

“Anh nói! Tôi có lỗi sao? Anh trả lời tôi! Này ——” không nhận được phản ứng của anh, cô tức giận buông cổ áo của anh, đổi lại dùng hai tay giữ mặt anh, thở phì phò nói: “Anh đừng nghĩ tôi không biết, anh cũng nghĩ tôi là cô gái ngực lớn, thấy tôi ngực to ngốc nghếch, có đúng hay không? Đúng hay không?”

“Tôi——” anh mới mở miệng, lại bị cô cắt đứt.

“Không cho phép anh gạt tôi! Anh tưởng rằng ngực to rất tốt sao? Anh có biết tôi từ nhỏ bởi vì phát triển sớm đã bị bạn học cười nhạo, chèn ép, lúc trưởng thành lại cảm thấy tự ti, nghĩ mình không được bình thường, đợi đến lúc lớn hơn một chút, lại bị người ta nói lời ghen tị, mỗi người đàn ông nhìn tôi, cũng chỉ đắm đuối nhìn chằm chằm bộ ngực của tôi, mặt của tôi không gắn lên bộ ngực!” Cô dùng sức lay lay gương mặt anh, càng nói càng tức giận.

“Tất cả mọi người chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong, mỗi người chỉ cần vừa nhìn thấy tôi, cũng chủ quan khẳng định rằng tôi không có đầu óc! Tất cả mọi người cảm thấy ngực to là tốt, nhưng không ai biết tôi có bao nhiêu phiền não, tôi từ nhỏ chạy rất tốt, kể từ sau khi phát triển, ngay cả chạy cũng không dám, bởi vì ai cũng nhìn chằm chằm vào bộ ngực đang nhảy lên của tôi. Không thể tập điền kinh thì thôi, ngay cả đi xe bus, đi dạo chợ đêm, ngực cũng có thể bị sắc lang “tập kích”! Không chỉ có thế, tôi kể từ khi lên trung học, lại rất dễ dàng bị đau lưng mỏi eo, tại sao?”

Cô nói xong, bỏ tay ra khỏi mặt anh, nâng bộ ngực to lớn vĩ đại, kích động nói: “Bời vì hai cái khối này —— quá, nặng rồi!”

Anh thật sự xem đến hai mắt choáng váng, nhìn thế này, khẳng định 100% cô tuyệt đối không biết mình đang làm gì.

Còn chưa kịp phản ứng, cô lại lần nữa tóm lấy cổ áo anh, căm giận bất bình nói: “Ngực to có cái gì tốt? Vừa nặng lại vừa dễ dàng trễ xuống, mỗi ngày đều phải mặc áo ngực, hơn nữa anh có biết tồi tệ nhất là cái gì không?”

“Cái gì?” Anh biết đối thoại đã sớm lâm vào trạng thái quỷ dị rồi, nhưng lại không cách nào khống chế rất hiếu kì.

“Tôi không thể mua được áo ngực yêu thích!” Cô quá khích vung vung tay.

“Áo ngực?” Anh mờ mịt nhìn cô.

“Đúng, chính là áo ngực!” Cô như chém đinh chặt sắt, tức giận nói: “Những áo ngực đáng yêu, hấp dẫn, xinh đẹp đều không có size lớn, tất cả áo ngực size lớn đều giống như bệnh đậu mùa, hoa văn xấu xí, màu sắc đơn điệu, không phải màu da thì là màu trắng, mỗi một cái đều xấu muốn chết!”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog